Văn học Hưng Trung

Bài thơ:

KHẮC HỌA HƯNG TRUNG
— Nguyễn Văn Liên (Cây Sen Hồng)


Quê tôi, gian khổ, thủy chung

Ai qua, mãi nhớ, Hưng Trung, Chợ Cầu

Tùng Hoang, Tùng Bến, ngập sâu

Mỗi lần mưa đến là đâu thấy bờ

Bao nhiêu đồng ruộng bơ vơ

Lụt đến là hết, đợi chờ trâu sang

Quê tôi gồm có sáu làng

Bùi Ngọa là gốc là chàng chở che

Làng Tùng, ai chẳng giám chê

Lắm nghề, chịu khó, ai về làm dâu

Xưa chanh nhiều nhất ở đâu?

Thanh Phong vô địch, đứng đầu xã ta

Ven sông làng nhỏ, Ngã Ba

Một con đò bé, đậm đà tình xưa

Bán buôn chẳng kể sớm trưa

Bùi Chu, sông chợ, nắng mưa, mặc người

Vạn Hồng, đôi chốn đôi nơi

Bùi Thượng, Bùi Hạ, đời đời bên nhau

Quê mình nổi tiếng thơm lâu

Hai ông Tộ, Tụy đứng đầu rạng danh

Trái thơm, trái ngọt cả cành

Cha ông đi trước, xuất hành đời sau

Hỡi ai dù ở nơi đâu!

Là con đất mẹ, nhớ câu ân tình

Muôn vàn tình nghĩa đẹp xinh

Hưng Trung trong bạn, trong mình thiết tha.